vợ tôi là quận chúa

Có lúc hai vợ chồng còn chẳng dám ăn τιêυ gì, toàn ăn mì tôm trừ bữa. Vợ tôi hiền lành, giản dị lắm, cả năm cô ấγ diễn đi diễn lại vài bộ quần áo hàng chợ. Cả đờι vợ chắc chưa вɑο giờ biết đến cάι váy là gì. Вɑο nhiêu lần tôi bảo: "Em lấy τιềɴ mua vài bộ đồ đẹp đẹp mà mặc". "Thôi, đi đâu mà diện phí ra, để τιềɴ đấy gửi ông bà lo cho hai đứa nhỏ". Một người là chúa của miền non cao, một người là chúa của vùng nước thẳm, cả hai đều xứng đáng làm rể vua Hùng. ─ Vợ tôi không vay tiền được nên đã bán bộ tóc dài để lấy tiền mua thức ăn. Trước cử chỉ đẹp đẽ của vợ bạn, Mậu liền biếu vợ chồng Vợ Tôi Là Quỷ Vương - Chapter 25 (Cập nhật lúc: 05:08 24-05-2021) Nếu không xem được vui lòng đổi "SERVER" để có trải nghiệm tốt hơn Thế là Akinosuke và công chúa rời khỏi hoàng cung Tokoyo. Họ được đông đảo quý tộc và tùy tùng hộ tống ra đến bờ biển, sau đó lên thuyền quốc vương chuẩn bị. Vợ tôi nhỏ người, có gương mặt không sáng sủa của loài gặm nhấm, đôi mắt bé, tóc đen xỉn, mũi Nghệ sĩ Văn Hường. Văn Hường tên thật là Nguyễn Văn Hường (sinh 1934) là một ca sĩ vọng cổ Việt Nam. Ông sinh năm 1934 tại xã Long Thạnh Mỹ, Thủ Đức, TP. Hồ Chí Minh, trong một gia đình nhà nông. Ban đầu, ông chỉ nghe đài phát thanh, thuộc nằm lòng rất nhiều bài bản Site De Rencontre Payer Par Telephone. Xem ra, ăn lương triều đình không chừng thật sự sẽ khiến người ta thông minh hơn hẳn. Quận chúa cau mày, vươn người ra ngoài cửa sổ, tôi dang hai tay về phía nàng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón lấy. Do dự một lúc, cuối cùng quận chúa vẫn nhắm chặt hai mắt rồi nhảy —— May quá, tôi vừa vặn đón được nàng ôm trong ngực mình. Cảm giác duy nhất lúc này là, thân thể của quận chúa thật mềm mại quá, đúng là cách biệt một trời với lúc ôm gã sơn tặc kia —— Nghĩ gì vậy chứ, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ! Tôi vội giấu cả mình và quận chúa vào trong đám cỏ dại. Quan binh “Trong xe còn có người nào?” Nhị sư huynh “Trong xe? Ách…” Quan binh “Ta càng ngày càng thấy ngươi có vấn đề!” Nhị sư huynh “Bên trong, bên trong còn có thê tử của tôi!” Quan binh “Tam Cửu, đi vào lục soát!” Vị quan binh tên Tam Cửu lập tức nhảy xuống ngựa tiến đến. Nhị sư huynh “Các người muốn làm gì?! Đừng có làm loạn!” Một hồi huyên náo. “Bên trong chỉ có một nam một nữ, không biết có phải người của vương phủ hay không.” Quan binh tên Tam Cửu kia nói. “Áp giải bọn hắn về thẩm tra.” Vị quan binh đầu lĩnh nhìn nhìn Nhị sư huynh, rồi kêu người đánh xe quay đầu xe lại. “Các người… Các người muốn làm gì!” Nhị sư huynh càng chống cự mãnh liệt. Thấy bốn vị quan binh kia rời đi áp giải theo chiếc xe ngựa cao cấp của mình, ngồi núp trong đám cỏ dại mà tôi chỉ biết ngây người nhìn theo. Sự tình đã phát triển hoàn toàn không theo như ý chúng tôi muốn. “Làm sao bây giờ, chúng ta có nên đi theo không?” Nhìn chiếc xe ngựa càng ngày càng xa, quận chúa lo lắng quay sang tôi hỏi. “Như vậy chẳng khác nào chui đầu vô lưới.” Thấy xe ngựa rẽ ngoặt rồi dần biến mất, tôi mới cùng quận chúa rời khỏi đám cỏ bước ra ngoài đường. “Nhưng bây giờ…” “Đi tiếp thôi.” Tôi nhìn bốn phía xung quanh một lượt, “Nếu tôi nhớ không lầm thì cách đây không xa có một dịch trạm nhỏ, chúng ta cứ đến đó nghỉ ngơi trước đi.” “Vậy còn Nguyệt Nhi…” Sắc mặt quận chúa có chút tái nhợt. “Đừng lo lắng, quan binh không biết ba người bọn họ rốt cuộc là ai, chỉ là hành vi của Nhị sư huynh trông quá đáng nghi mà thôi.” Tôi vừa nói, vừa tháo túi nước bên hông ra đưa cho quận chúa, “Nếu không tra được gì, bọn họ sẽ rất nhanh được thả ra. Quận chúa, người uống chút nước đi, rồi chúng ta tiếp tục lên đường.” Quận chúa chần chờ đón lấy túi nước trên tay tôi, sắc mặt của nàng càng ngày càng tái, hệt như không có chút máu nào. “Quận chúa, người có cảm thấy choáng váng không?” Để đảm bảo, tôi hỏi thử. “Choáng váng? Hình như, có một chút…” Quận chúa cười cười, nhưng chỉ cần nhìn thoáng là tôi biết nàng đang gắng gượng. Nguy rồi, đây là hiện tượng cảm nắng. Thân mình chỉ vừa mới khỏi bệnh, lại còn phải bôn ba trên đường, thời tiết thì oi bức, còn bị dọa một phen… Lại còn không hiểu sao bỗng phải giả danh làm thê tử của tôi… Muốn không cảm nắng e cũng khó. “Quận chúa, hay là chúng ta tìm một đại thụ râm mát nghỉ ngơi trước đi.” Nếu giờ quận chúa mà té xỉu, thì đúng là thảm, lỡ tái phát bệnh nữa thì càng phiền toái vô cùng. “Ta không sao… Chúng ta cứ tiếp tục… đi…” Còn chưa kịp nói cho hết câu, quận chúa đã ngất đi rồi. Hơn nữa, trời bỗng đổ cơn mưa rào. Tôi vội vàng ôm lấy quận chúa, chạy tới cây đại thụ gần nhất mà mình thấy được. Dáng người của quận chúa cũng thật gầy, tôi bế nàng chạy mà chẳng chút khó khăn. Tìm một khoảng đất sạch, tôi hối hả dùng chân gạt sạch đi mấy cục đá nhỏ trên ấy, rồi nhẹ nhàng đặt quận chúa xuống. Sau đó lại vội rót mấy ngụm nước cho nàng uống, và tẩm ướt một chiếc khăn tay lau mặt cho nàng. Tổ tông ơi, ngàn vạn lần xin người đừng có chuyện. Tôi vừa một bên tìm thử xung quanh xem có hòn đá nhẵn nhụi nào để làm gối cho nàng hay không, vừa một bên cầu khẩn đủ loại tổ tông thánh thần. Bỗng quận chúa tỉnh. “Ta… Làm sao vậy…” Quận chúa mở mắt yếu ớt hỏi. “Không có việc gì, chỉ là bị cảm nắng chút thôi, sẽ rất mau khỏi.” Tôi an ủi. Thật ra, hình như quận chúa còn có chút phát sốt, nhưng để nàng khỏi lo lắng tôi đành dối gạt. “Nhưng mà, sao ta cảm thấy người mình nóng quá vậy.” Quận chúa vẫn truy hỏi. “Thế nên mới nói người bị cảm nắng mà.” “Nhưng ta…” “Quận chúa, người trước hết cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một lát đi, lúc thức dậy thân thể sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.” Tôi vội vàng ngăn nàng hỏi tiếp. Quận chúa mở lớn mắtnhìn tôi, sau đó gật gật đầu, rồi khép hai mắt lại. Nhìn thấy quận chúa từ từ chìm vào giấc ngủ, rồi lại nhìn bầu trời mưa rơi càng lúc càng lớn, tôi thật sự muốn ngửa cổ lên trời mà thét gào, hỏi ông trời rằng Thành Nhược Hề tôi đã làm gì sai, tại sao cứ muốn đùa giỡn tôi như vậy. Chỉ mong trời sẽ thương tôi, để cho mưa ngừng, quận chúa cũng bớt nóng sốt, vậy thì chúng tôi mới có thể mau mau tới dịch trạm, rồi nhanh chóng trở về y quán. Mong nhóm của Nhị sư huynh cũng sớm thoát khỏi quan sai, trở về y quán cùng chúng tôi gặp mặt. Ừ, được vậy thì thật tốt. Trời dần dần trở tối, mưa vẫn như cũ rơi đều đều, nhiệt độ chung quanh càng ngày càng lạnh, nhìn quận chúa đang ngủ mà như chẳng được ngon giấc, tôi liền cởi áo khoác của mình ra đắp lên người nàng. Nếu cứ thế này tiếp, chỉ sợ cả tôi và quận chúa đều sẽ xong đời. 【141】 "Ngưng nhi..." Ta thở dài, nói với người đang cúi đầu băng bó miệng vết thương, "Không phải ta cố tình lừa gạt ngươi." Được rồi, dù không phải cố tình, nhưng là cố ý. Quận chúa không thèm để ý đến ta, nàng chỉ cau mày, cẩn thận quấn từng băng vải qua bờ vai ta. Vương gia vốn định kêu đại phu đến giúp ta xem thương tích, nhưng ta lại ngăn cản, chỉ phân phó Nguyệt Nhi mang thuốc, băng, và nước ấm đến phòng của mình, giữ lại một mình Tấn Ngưng ở bên cạnh thay ta băng bó. Vương gia đối với an bài như vậy không nói thêm gì, hắn quay đầu phân phó ba người Long Hổ Báo mau đi điều tra lai lịch của Tiểu Thúy cùng nam nhân kia. Nói đến đây... Không biết, Tề lão tướng quân cùng Tề tướng quân liệu đã trở về? Ta nhìn nhìn đôi lông mày của Tấn Ngưng đang cau chặt —— Quên đi, Thành Nhược Hề, ngươi còn lo nghĩ những cái đó làm gì chứ, lo thu phục được người trước mặt này đi. "Ngưng nhi?" Ta sợ hãi hô nàng một tiếng. "Ân?" Lần này nàng trả lời thực dễ chịu, nhưng vẫn không có đưa mắt nhìn ta. "Đừng nóng giận." Ta thật cẩn thận nói. Quận chúa rốt cục chịu đưa mắt nhìn, sau khi thở dài nàng nhẹ nói "Có chuyện gì lát nữa nói sau." Nói rồi, lại cúi đầu. Ta không dám tiếp tục nói thêm gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn xem nàng giúp ta buộc lại băng vải vây quanh miệng vết thương, sau khi xử lý thỏa đáng, nàng đến bên bàn giặt sạch lại chiếc khăn đầy máu vừa dùng để lau. Lúc ấy, khi nhìn thấy ta người đầy máu nằm trên mặt đất, sắc mặt Tấn Ngưng trắng bệnh, chỉ sững sờ quỳ gối cùng ta bốn mắt nhìn nhau. Mà ta cũng chỉ biết ngây ngô cười với nàng. "Quận mã gia, quận chúa." Nguyệt Nhi đứng bên ngoài gõ cửa, nói, "Ta bưng bữa trưa tới." Tấn Ngưng lập tức xoay người ra mở cửa. Nguyên lai, "Phong thủy" thật sẽ "Luân chuyển". Hiện giờ quận chúa đang từng muỗng từng muỗng đút cơm cho ta, còn ta thì đang ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống từng ngụm. Rõ ràng ta tổn thương chính là vai trái, việc ăn cơm vẫn có thể làm, bởi vì tay phải vốn là lành lặn. Nhưng vừa mới xách đũa lên, Tấn Ngưng đã một phen đoạt lấy, không nói thêm lời múc một thìa cơm tống tới miệng ta. Trước đây đều là ta uy Tấn Ngưng, vô luận là ăn cơm hay là uống thuốc. Nhưng hiện giờ tất cả thay đổi. Sau khi gắp một miếng thịt đưa tới miệng ta, Tấn Ngưng thở dài, ôn nhu hỏi "Còn đau không?" Ta vội lắc đầu. Nàng lại im lặng, không nói thêm gì. "Ngưng nhi, ngươi cũng ăn chút đi." Nhìn nàng chỉ lo uy cho ta, mà chính mình lại chẳng ăn chút gì, ta đau lòng khuyên nhủ. "Ta không đói bụng." Nói rồi, nàng lại múc một thìa cơm khác đưa đến miệng ta, ý bảo ta mau há miệng. Biết rằng dù có khuyên thế nào nàng cũng không nghe đến, nên ta cũng không nói thêm gì. Chờ đến khi dùng xong cơm nước, bởi vì ta bám riết không thôi, nàng mới bằng lòng chậm rãi ăn nửa bát, thực sự chỉ có nửa bát cơm. Đồ ăn nàng cũng không chạm, vô luận ta nói thế nào nàng cũng không nghe, dù có mài mòn mồm mép. Một người là thầy thuốc nữ giả nam trang phiêu bạt giang người là thiên kim quận chúa khuynh quốc khuynh nhau trong hoạn nạn, rồi yêu qua bao nhiêu khó khăn trắc trở để cuối cùng không thể tách rời….Hổ Đầu Miêu Diện – Mưu Cầu Sáng Tạo…Vốn dĩ tôi dự định sẽ để dành tác phẩm Nhật Ký Sau Khi Chết hoàn thành rồi mới bắt đọc bởi vì tôi là một người khá nóng vội và hơi thiếu kiên nhẫn. Song, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đã một đêm hoàn thành xong đến chương hiện tại của Nhật Ký Sau Khi Chết sau đó thì ngồi băn khoăn thêm một vài đêm nữa để nhận ra mình bị sự tò mò của bản thân hại thê thảm như thế nào. Đó cũng là một sự mở đầu cho bài viết của tôi về tác giả Hổ Đầu Miêu Diện tạo là thói quen của người nghệ sĩ, nhưng tâm huyết cho việc không ngừng thay đổi và truy cầu một phong cách riêng thì không phải ai cũng dễ dàng duy trì là người có thói quen để ý rất “vụn vặt”. Khi lựa chọn đọc tiểu thuyết Bách hợp, ngoài yếu tố nội dung, nghệ thuật là thứ khiến tôi chú tâm nhiều hơn hết thảy. Cũng vì sự “vụn vặt” này mà tôi bắt đầu chú ý đến Vợ Ta Là Quận Chúa, đặc biệt là lối trần thuật của tác Ta Là Quận Chúa – Kể bằng ngôi thứ nhất, thứ ba hay là… thứ hai ?Cách kể của Hổ Đầu Miêu Diện trong Vợ Ta Là Quần Chúa khiến tôi băn khoăn nhiều bởi lựa chọn của chị rất kỳ lạ, nếu không nói là là khó nắm bắt và đôi khi là loạn xạ đối với một số người chỉ mới bắt đầu đọc truyện. Từ lúc mở đầu đến lúc kết thúc, ngoài Thành Nhược Hề, còn có Nhị sư huynh, Nguyệt Nhi, Sư phụ, Tư Đồ Ức, Tướng Quân Tịch Dực, Gia đinh Quận chúa, thay phiên nhau đóng vai trò là người trần thuật. Toàn bộ tác phẩm, nhân vật trung tâm là Tấn Ngưng Quận chúa, nhưng lời trần thuật của nàng cũng chỉ có một câu ngắn ngủn, còn khiến một vài người đọc lên cảm thấy buồn cười. Hổ Đầu Miêu Diện tại sao lại chọn cách sáng tác kỳ lạ như thế?Thông thường, khi kể chuyện, người viết hoặc sẽ chọn kể theo ngôi thứ nhất vì đó là cách kể khá phổ biến và dễ viết nhất, hoặc sẽ chọn lối kể theo ngôi thứ ba, vì đó là cách kể khách quan và dễ tạo các yếu tố bối cảnh nhất. Nhưng, theo dõi Vợ Ta Là Quận Chúa thì tôi sẽ không cho rằng Hổ Đầu Miêu Diện chọn lối kể theo ngôi thứ nhất hay thứ ba, mặc dù độc giả nhận thấy rõ ràng lời kể là từ ngôi thứ giải một chút về quan điểm này, hãy lấy ví dụ như bạn là một người quay phim và đang quay một chương trình thực tế nào đó, đồng thời bạn buộc phải theo chân một vị khách suốt hành trình. Như cách mà Hổ Đầu Miêu Diện kể, Thành Nhược Hề chính là người quay phim, và xuyên suốt câu truyện, nàng đã theo bên cạnh mà quay lại hết toàn bộ nhất cử nhất động của Tấn Ngưng Quận chúa. Nhưng, bản thân lối kể này không bị quy vào ngôi thứ ba cũng bởi vì “người quay phim” này có giao tiếp trực tiếp với ngôi thứ hai Tấn Ngưng trong quá trình quay. Nói cách khác, dù là kể về Tấn Ngưng, nhưng qua hành đồng, cử chỉ, lời nói của Tấn Ngưng được trần thuật lại, ta có thể đoán được hành động, cử chỉ cũng như lời nói của người kể Thành Nhược Hề, vì sự hiện diện của Thành Nhược Hề tồn tại trong chính lời kể của nàng về Tấn Ngưng Quận chúa. Tương tự, khi tác giả đổi người trần thuật thành Nguyệt Nhi hay là Nhị sư huynh, thì đơn giản sẽ được hiểu như việc chuyển giao ống kính máy quay cho người khác ở một đoạn hành trình khác, vì sự hiện hữu của họ cũng từ chính lời kể về Quận chúa mà được hình dung ra. Cũng chính vì sự lý giải trên mà tôi đã đưa ra một giả thiết rằng, Hổ Đầu Miêu Diện muốn kể ở ngôi thứ hai, một điều chưa từng có trong lịch sử văn học từ trước đến phải là thế hay không, khó mà nói được. Vì đến bây giờ, chưa có người nào xác nhận có thể dùng ngôi thứ hai kể chuyện. Và, ngay cả độc giả khi đọc tác phẩm của Hổ Đầu Miêu Diện cũng chỉ cho rằng đó là một cách kể độc đáo, hoặc tác giả muốn tác phẩm nổi bật một chút chứ không suy nghĩ sâu hơn rằng, văn sĩ này thật sự truy cầu một sự đột phá nào đó vượt ra ngoài khuôn khổ của lối kể thông nhờ vào Vợ Ta Là Quận Chúa mà tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến Hổ Đầu Miêu Diện, và cũng vì lối kể của chị khiến tôi khẳng định được đây là một nhà văn của sáng tạo, của niềm đam mê, và của sự truy cầu thay đổi trong nghệ thuật, là nhà văn cần mẫn và tỉ mỉ, cẩn trọng mà tinh tế và cũng là một con người dám nghĩ, dám làm và dám đột Ký Sau Khi Chết – Kể chuyện trong Vợ Ta Là Quận Chúa, Nhật Ký Sau Khi Chết càng khiến độc giả tò mò hơn về lối kể chuyện của Hổ Đầu Miêu Diện. Không như sự chuyển đổi “ống kính máy quay” ở Vợ Ta Là Quận Chúa, ở sáng tác này tác giả tạo cho người đọc cái cảm giác như lạc vào thế giới của Nghìn Lẻ Một Đêm, nghe kể chuyện trong truyện, nghe một nhân vật ở ngôi thức nhất đọc về một câu chuyện của ngôi thứ nhất khác. Đó là một sự lồng ghép có dụng ý, và cũng là một sự lồng ghép đầy nghệ ở Vợ Ta Là Quận Chúa tôi chú ý đến lối kể trần thuật thì ở Nhật Ký Sau Khi Chết tôi lại quan tâm hơn ở bố cục và phân bố nội dung. Dùng một cuốn nhật ký theo dõi trực tiếp câu chuyện chưa kết thúc, để rồi bị chính nó làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại, cuốn nhật ký của Lâm Tấu chắc có thể so sánh ngang ngửa với cuốn nhật ký của Tom Riddle trong Harry Potter, dù rằng thời điểm hiện tại Nhạc Phạm còn chưa bị lời nói trong cuốn nhật ký này điều khiển ở mức quá đà như Ginny Weasley mà cũng có thể sẽ như vậy, vì đến giờ tác giả vẫn chưa kết thúc tác phẩm này.Nhìn từ những “thiết kế” được kể trên, Hổ Đầu Miêu Diện hiện rõ là một nhà văn đầy trăn trở trong lối kể của mình, đồng thời cũng là một người khá nhạy cảm. Để ý một chút sẽ thấy được, tác giả thật sự rất yêu quý những đứa con tinh thần của mình, yêu quý đến mức sợ họ tổn thương, sự họ đau khổ, và sợ viết một cái kết bất hạnh cho họ. Cũng vì thế, để tìm ra một phương án vẹn toàn nhất gỡ rối cho những “thiết kế” của mình ở các chương trước, Hổ Đầu Miêu Diện đã để ngõ tác phẩm Nhật Ký Sau Khi Chết này gần 4 năm, một con số đủ để tạo nên sự quên lãng của độc giả đối với cốt truyện dù có mấy người quên được cái cốt truyện đầy ám ảnh đó đây?Trong những tình tiết Hổ Đầu Miêu Diện đưa ra, có một số chi tiết vẫn luôn là câu hỏi đối với độc giả và có lẽ cũng là nỗi băn khoăn của tác giả. Thứ nhất, chi tiết ban đầu của truyện cho thấy Hoa Tiện Lạc cố ý để lại cuốn nhật ký trên đường sau đó còn nhắc khéo Nhạc Phạm nhặt nó lên trong khi nếu theo dõi đến chương hiện tại của tác phẩm hay chính là tốc độ đọc hiện tại của Nhạc Phạm thì Hoa Tiện Lạc vẫn rất coi trọng cuốn nhật ký, xem đó như là hiện diện của Lâm Tấu trong thế giới thực. Điều này sẽ dẫn đến thắc mắc là tại sao Hoa Tiện Lạc lại bỏ lại cuốn nhật ký trên đường hôm đó? Gắn liền với chi tiết về thời gian này chính là ngày tháng được viết ở trang cuối của cuốn nhật ký. Như vậy, cuốn nhật ký hiện tại trong tay Nhạc Phạm được viết đến tận tháng 8, là tương lai bốn tháng sau. Vậy khoảng thời gian 4 tháng đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lâm Tấu lại cho phép Hoa Tiện Lạc bỏ lại cuốn nhật ký của mình, và liệu có phải trong cuốn nhật ký có những dự đoán về tương lai hay không?Từ những câu hỏi này, độc giả sẽ băn khoănCó phải thời điểm vô tình gặp kia, Nhạc Phạm đã gặp Hoa Tiện Lạc của tương lai chứ không phải của hiện tại không? Nếu đúng là như vậy, làm thế nào mà Hoa Tiện Lạc từ tương lai về lại được quá khứ? Và hành động bỏ lại cuốn nhật ký bên đường kia có phải là vì muốn chọn một người hữu duyên hay cố tình chọn Nhạc Phạm để thay đổi điều gì đó?Đột nhiên những câu hỏi này khiến tôi nhớ đến bộ truyện tranh Nhật Bản Mứt Cam hay Orange của Ichigo Takano và lý thuyết về thế giới song song. Nếu ai đã từng tìm hiểu qua tác phẩm Orange sẽ biết về câu chuyện một người 26 tuổi gửi thư cho chính bản thân ở tuổi 16 để thay đổi những gì mà bản thân đã hối tiếc 10 năm trước. Thế giới song song? Thay đổi quá khứ nhưng chỉ là tạo ra một thế giới khác tồn tại song song với thế giới hiện tại chứ không thay đổi hiện tại, mặc dù số phận và cuộc đời của những nhân vật ở thế giới song song sẽ khác đi rất nhiều. Tôi không mong Hổ Đầu Miêu Diện sẽ tạo một cốt truyện giống như Ichigo Takano, nhưng là số hiếm những người Trung Quốc yêu thích Văn hóa Nhật Bản, có lẽ, chị sẽ lấy cảm hứng từ đó chăng? Quay trở lại với Nhật Ký Sau Khi Chết, có phải trong một hiện thực khác Tả Y Y và Nhạc Phạm không có kết cục như hiện tại nên Hoa Tiện Lạc dùng cuốn nhật ký để giúp họ thay đổi ở hiện thực này. Hay là vì Nhạc Phạm ở thế giới kia giúp Hoa Tiện Lạc và Lâm Tấu nên họ muốn quay lại thế giới này để giúp Nhạc Phạm và Tả Y Y?Ở một tình tiết khác, tác giả viết Lâm Tấu nhờ chạm vào Hoa Tiện Lạc mà có thể cảm nhận được các vật thể xung quanh. Chi tiết này vô tình khiến tôi nhớ đến một tác phẩm khác nữa, nhưng lần này là của một nhà văn Pháp, Nếu Em Không Phải Là Giấc Mơ Et Si C’est Vrai của Marc Levy. Liệu câu chuyện của Hoa Tiện Lạc và Lâm Tấu sẽ tương đồng với câu chuyện của Lauren và Arthur trong Et Si C’est Vrai? Phải chăng chỉ khi Hoa Tiện Lạc và Lâm Tấu quan hệ xác thịt thì Lâm Tấu mới thật sự tồn tại lần nữa. Liệu Lâm Tấu đã hoàn toàn chết? xác của cô liệu đã thực sự bị hỏa táng? hay thực tại ở một nơi nào đó cái xác đang được bảo dưỡng kĩ càng, và trong tình trạng đời sống thực vật?Hoặc, như giả thiết về nhật ký Riddle, Lâm Tấu sẽ sử dụng thân xác của Nhạc Phạm. Nếu là tình huống này thì cũng đồng nghĩa với việc Nhạc Phạm sẽ phải rời khỏi thân xác một thời gian hoặc vĩnh viễn và Tả Y Y sẽ như Hoa Tiện Lạc là người duy nhất cảm nhận và nhìn thấy được sự tồn tại của Nhạc Phạm ở trạng thái linh hồn kia?Những dự đoán – hệ lụySẽ là một thế giới song song, là một con người bị linh hồn điều khiển, hay là sự tráo đổi linh hồn? Tất cả những giả thiết chỉ mang tính tạm thời này có thể sẽ là những cái kết mà Hổ Đầu Miêu Diện sẽ viết, cũng có thể không. Tuy nhiên có thể khẳng định một điều, Hổ Đầu Miêu Diện muốn viết cho nhân vật của mình cái kết hạnh phúc, và đang cố gắng tìm cách vẹn toàn nhất cho cả hai cặp đôi Hoa Tiện Lạc – Lâm Tấu và Tả Y Y – Nhạc dù vậy, trong hai cặp chính thì Nhạc Phạm và Tả Y Y có nhiều khả năng hạnh phúc hơn. Nếu bỏ qua chi tiết về cuốn nhật ký, mối tình của họ là một mô-típ khá quen thuộc trong các truyện Bách hợp thầm mến, ở chung một chỗ. Tác giả sẽ phải viết chút gì đó về gia đình, về quan hệ xã hội và những ngăn trở này có lẽ là tất yếu. Tuy nhiên, tôi cũng cho rằng Hổ Đầu Miêu Diện không thích những yếu tố vụn vặt, chính xác thì có đôi khi chị sẽ lượt bớt những cản trở mà chị cho rằng quá khuôn mẫu hay phổ biến mà thay bằng một cái gì đó độc đáo hơn. Ở điểm này có lẽ Lạc Hoa Liễu Thủy sẽ nói rõ hơn phong cách của tác giả ở những truyện hiện đại mặc dù cả tác phẩm này tác giả cũng chưa hoàn thành. Song, một điều tất yếu chính là cuốn nhật ký của Lâm Tấu sẽ là chìa khóa quan trọng hoặc là phá hỏng hoặc là hỗ trợ cho mối tình của họ trong tương đôi còn lại, Hoa Tiện Lạc và Lâm Tấu có xác xuất hạnh phúc thấp hơn một chút, nếu không nói chính xác thì chưa đến 30%. Nguyên nhân cơ bản mà ai cũng nhận thấy đó là cả hai không cùng tồn tại trong một thế giới, người và linh hồn, ngay từ đầu sự gặp gỡ của họ đã là một nghịch lý và rất khó có được kết quả vẹn toàn. Lý do thứ hai là yếu tố gia đình. Mặc dù tác giả không đề cập nhiều đến bối cảnh gia đình Lâm Tấu và có vẻ sẽ không nếu tác giả xác nhận Lâm Tấu hoàn toàn chết, nhưng ta có thể đoán được gia đình của cô khá bảo thủ và khó đàm phán. Bên cạnh đó, gia đình của Hoa Tiện Lạc cũng có vô số những bất ổn nội bộ, nhất là trong mối quan hệ của cô và ông bố giàu có. Nếu thoát khỏi hình thái linh hồn, liệu Lâm Tấu có thể cùng Hoa Tiện Lạc vượt qua được rào cản gia đình để sánh bước cùng nhau? Đây là một câu hỏi khó mà chính tác giả cũng đang cố tìm câu trả ra, vai trò của Mạnh Nhất Loan là gì? Sự xuất hiện của An Nghiên, cô bé được Lâm Tấu cứu thoát hay Ương Ương có vai trò gì không? Tất cả những nhân vật trong câu chuyện liệu có mối quan hệ như thế nào chúng ta hoàn toàn chưa thể dự đoán được, và cũng vì Hổ Đầu Miêu Diện là một con người khá tỉ mỉ trong việc lựa chọn nhân vật, chị sẽ không để một nhân vật nào xuất hiện một cách vô nghĩa. Đây cũng là lý do mà chị “ngâm” tác phẩm này lâu như vậy, nói sao nhỉ, tự mình làm khó mình có lẽ là nhược điểm lớn nhất của những người yêu sáng tạo những giả thiết trên, tôi còn đưa ra một dự đoán về việc hoán đổi vị trí giữa Lâm Tấu và Nhạc Phạm. Điều này có lẽ cũng là một khả năng tuy nhiên vì tác giả muốn viết một cái kết hạnh phúc, phương án này có lẽ sẽ không giúp nhà văn đạt được mục đích đó. Hoặc giả, nếu tác giả để cho Lâm Tấu và Hoa Tiện Lạc không đến được với nhau, cách đơn giản nhất là làm cho Lâm Tấu hoàn toàn biến mất, còn Hoa Tiện Lạc thì hoàn toàn mất đi trí nhớ về khoản thời gian bên cạnh Lâm Tấu. Đó có lẽ là một cách giải quyết dễ dàng nhất, tuy nhiên sẽ khiến độc giả mà chính bản thân của tác giả không hài lòng. Vậy chị sẽ viết như thế nào đây?Tạm KếtDự đoán cái kết cho một tác phẩm chưa kết thúc cũng như đưa ra dự đoán cho tương lai của chính mình. Song, sự khác biệt là ở chỗ, ở dự đoán này, tôi nắm vai trò bị động, mà tác giả, người chủ động hơn lại có thể tùy ý sáng tạo theo cách mà tôi không phải lúc nào cũng dự đoán được. Hay nói cách khác, sáng tạo đã khó, và dự đoán cho sự sáng tạo thì lại càng không hề đơn giản chút nào. Vì lẽ đó, bài viết chỉ mang tính giải tỏa những vấn đề tồn đọng sau khi đọc tác phẩm chưa kết thúc mà thôi, chứ cũng chả giúp được gì. Trừ khi, tác giả chủ động cùng độc giả “đánh cờ”, bàn cờ đó có lẽ sẽ còn kéo dài nhiều năm nữa. Mặc dù vậy, tôi tin Hổ Đầu Miêu Diện sẽ có sự lựa chọn tốt nhất và tạo ra đứa con tinh thần để chính bản thân hài lòng và làm độc giả ngưỡng chờ sự trở lại của chị.***Trăng lên cao, một đêm giết rằng ta không phải là muốn giết người, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để xuống bốn phía xung quanh không có ai, ta cười thầm một tiếng. Rồi đưa tay vươn qua cửa sổ, hướng đến chỗ cạnh cửa mò mẫm. May mắn là cửa sổ cách cửa vào không quá xa, chỉ một lát sau, đã mò thấy khóa chốt, ta vội vàng hì, quả nhiên lần nào cũng nhẹ đầu ngón chân bước tới, nhẹ nhàng ta lấy hai tay đẩy cửa, "Cót - két -" Tiếng trục cửa chuyển động khiến cả người ta giật bắn, ngay lập tức ta vội giữ cửa lại. Không tốt, ngày mai nhất định phải nhớ lau chút dầu mỡ vào trục. Nín thở, ta chột dạ lại hướng bốn phía liếc nhìn, tốt lắm, ngoài mấy cơn gió lạnh đang điên cuồng thổi thì không có bất cứ gì khả thế đi, ta sắp đạt được mục đích phòng một màu tối đen, đưa tay không thấy được cả năm ngón. Nhưng không sao, ta đã quá quen với cách bố trí của phòng này rồi, sờ soạng một lát, ta đã tiếp cận được đến nơi có mục là làm ta chờ lâu lắm đó nha. Trong lòng mừng vui khôn xiết, ta đắc ý đưa chân nhảy lên bệ, hai tay hướng mục tiêu đánh tới."Ai! Ai đang ở phòng bếp lén lút??!!"Ta lập tức đứng sai, nơi ta tiến vào chính là phòng bếp, và mục tiêu của ta, nằm ngay trong cái nồi phía trên bếp lò kia... Là mấy chiếc bánh bao táo chín. Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của ta đã bị phá hư được, trước tiên phải biết rõ đối phương là ai. Nghĩ thế ta nhẹ nhàng quay đầu - Ra là hắn."Nhị sư huynh, là ta là ta!" Ta vội hướng hắn làm rõ thân phận của mình."Ồ ~ ra là sư muội, ta còn tưởng rằng -" Nhị sư huynh cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi, không dám thốt ra hết sư huynh vốn không chỉ là người có cái đầu gỗ, mà còn chẳng giỏi nổi việc gì, võ công tuy rằng cao, nhưng lại cực kỳ sợ quỷ thần. Mỗi lần đến ngày mười bốn trăng khuyết, hắn đều võ trang đầy đủ phòng thân, khắp người đeo đầy kiếm gỗ đào trừ quỷ. Có lẽ nguyên nhân hắn nãy giờ không hề tức giận ta. cũng là vì biết ta không phải quỷ."Nhưng sư muội, ngươi ở đây để làm gì?" Nhị sư huynh cầm chiếc đèn lồng, hướng khắp nơi trong phòng soi rọi để xác định có thật an toàn."Ta..." Không tốt, chẳng lẽ đem việc mình muốn trộm bánh bao nói ra cho hắn biết, tùy tiện ta bịa một lý do, "Tới bắt chuột, ngươi cũng biết đấy, phòng bếp mà có chuột thì rất nguy.""Có cần ta giúp không?" Dù nói thế, nhưng Nhị sư huynh như chẳng muốn giúp ta, chỉ hồi hộp chờ đợi câu trả lời."Không cần không cần, chuyện nhỏ nhặt thế này mình ta cũng được rồi." Ta vội vàng cự tuyệt."Cũng đúng, cũng đúng." Nhị sư huynh lại nhẹ nhàng thở phào, quả là chẳng tình nguyện đây mà, hắn đang muốn xoay người bỏ đi nhưng vẫn ngượng ngùng nói, "Vậy sư muội cố lên.""Nhất định, nhất định rồi." Ta gật gật đầu thúc giục hắn nhanh đi bóng đèn lồng đã xa, ta mới thả lỏng chính mình. Quay đầu nhìn mấy cái bánh bao trong nồi, lại vuốt vuốt tay áo, các ngươi, đêm nay không thoát khỏi các bạn đón đọc Vợ Của Ta Là Quận Chúa của tác giả Hổ Đầu Miêu Diện. Đánh giá từ 3 lượt Bạn đang đọc truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa của tác giả Hổ Đầu Miêu Diện. Một người là thầy thuốc nữ giả nam trang phiêu bạt giang người là thiên kim quận chúa khuynh quốc khuynh nhau trong hoạn nạn, rồi yêu qua bao nhiêu khó khăn trắc trở để cuối cùng không thể tách rời….Nếu yêu thích Hổ Đầu Miêu Diện, bạn có thể đọc thêm truyện Nhật Ký Sau Khi Chết Sau khi Bạch Đái lão nhân rời đi một ngày —— thứ lỗi cho ta Diệp nhi, để ta mạo muội dùng cái tên này gọi cha ngươi —— ta chính thức nói với Hùng Thập Đại việc ta cùng quận chúa cũng sẽ rời đi. Không nghĩ tới từ lúc đó hắn lại cứ quấn quýt ta không rời, chung quy lại đúng là ta với hắn tình cảm suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau, tựa như gà với vịt. "Thanh kiếm này, rất nặng phải không?" Quận chúa hỏi, trên mặt thoáng chút không đành lòng. Ta lắc đầu, tiện đà thở dốc một hơi "Một chút cũng... không, nặng." Sau khi nói ra miệng rồi, chính mình lại cảm thấy nó đúng thực là rất nặng. Cái kiếm này... hơn nửa buổi sáng đè nặng trên lưng ta, trước khi đi, Hùng Thập Đại đã tặng ta. Theo lời hắn nói, đây là lễ vật kết bái của người làm ca ca như hắn tặng. Có ba công dụng, thứ nhất là có thể làm vật phẩm làm quen sau này, tuy ta chẳng rõ bộ dạng ta có gì không tốt để giao tiếp, mà hắn phải cần một thanh kiếm để xác nhận thân phận ta; hai là nếu ta cùng quận chúa trên đường gặp được bằng hữu, thấy thanh kiếm này của Hùng Thập Đại, sẽ không làm khó dễ chúng ta; ba là có thể dùng để phòng thân. Về cái công dụng phòng thân, ta thực cảm thấy hoài nghi, thanh kiếm này thân cao đến ngang eo ta, khẳng định cũng vài chục cân nặng. Ta chỉ sợ trước khi chúng ta "trên đường gặp được bằng hữu", ta cũng đã bị thanh kiếm này đè chết rồi. Chính là, khi Hùng Thập Đại đem kiếm này giao cho ta, ta rõ ràng còn chứng kiến hắn "Vút vút vút" cầm kiếm khuya vài vòng... Đúng là chỉ có thể nói, người với người khác nhau rất lớn~ "Không bằng, chúng ta tới gốc cây kia nghỉ ngơi một lát đi." Quận chúa móc ra khăn tay nhỏ của mình, nhẹ nhàng giúp ta lau mồ hôi trên trán. Ta thật sự cũng chống đỡ không nổi nữa, ở dưới cái nắng mãnh liệt như vậy, trên lưng còn cõng cây kiếm mấy chục cân nặng đi hơn nửa buổi sáng, ta liên tục gật đầu đồng ý "Vậy...cũng tốt..." Sau một lúc lầm bầm chửi rủa Hùng Thập Đại dưới tán cây, ta chuẩn bị nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thì quận chúa đột nhiên nói "Kỳ thật, ngươi cũng rất ưa thích Hùng đại ca?" "Cái gì?" Ta bật dậy nhìn chằm chằm quận chúa, ngươi rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì ~ "Mặc dù bởi nói dối mà quen biết, nhưng cảm tình giữa cả hai dường như rất tốt." Quận chúa cười cười, ánh mặt trời tát lên khuôn mặt trắng nõn của nàng thật đẹp. Sau khi bức bách chính bản thân mình phục hồi tinh thần, ta tấm tắc miệng "Ôi chao, ôi chao, ngươi vậy là sai rồi. Đầu tiên, là bởi vì hắn muốn đánh cướp chúng ta, ta mới quen biết hắn; tiếp theo, toàn bộ hết thảy đều là do hắn đơn phương như thế, ta cũng không có yêu thích hắn." "Thanh kiếm này thì sao, nhìn thế nào cũng thấy là cái không đáng lưu lại, chính là ngươi lại liều chết đeo nó trên lưng đã hơn nửa ngày." Quận chúa dùng ánh mắt "Ta nhìn thấu hết ngươi " nhìn ta. "Cái này... Không phải hắn nói rồi sao, lỡ chúng ta gặp cường đạo khác, đến lúc đó còn có thể dùng làm bia chắn." Ta vội vàng ra vẻ như vô can nói. "Ồ~" quận chúa lần này lại dùng ánh mắt "Ngươi không cần tiếp tục che dấu" tiếp tục nhìn chằm chằm ta. "Hùng Thập Đại là một người rất tốt không sai" Ta không dám cùng quận chúa đối diện, chỉ cảm giác như đôi mắt nàng còn hơn trước nhìn ta chăm chú, "Bất quá, nam nhân này thoạt nhìn thực vui tươi, nhưng là cũng rất đáng thương..." "Đáng thương?" "A?" Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của quận chúa, ta nhớ tới nàng vốn không biết câu chuyện xưa của Hùng Thập Đại cùng Cầm Cầm, liền vội vàng tùy tiện nói sang cái khác, "Nga, không có gì, là ta nói Hùng Thập Đại đã lớn tuổi rồi, còn không cưới vợ, thật sự là đáng thương~ " "Vậy còn ngươi?" Quận chúa đột nhiên hỏi. "Cái gì?" Không phải là nghe không rõ, mà đây là câu hỏi ngoài ý muốn của ta. "Không, không có gì." Quận chúa tựa hồ cũng ý thức được đây là câu hỏi không thích hợp, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ta rốt cục vòng trở ra, nhìn không mục tiêu lên một mảnh cây cối. Vậy còn ngươi? —— Linh tính như điều quận chúa muốn hỏi là "Vậy ngươi định khi nào thì cưới vợ." Không bằng, bây giờ nói cho nàng biết đi. Chính là bây giờ. Trong đầu ta đột nhiên cảm thấy kích động. Ta không cưới vợ, bởi vì ta cùng ngươi giống nhau, tương lai là gả cho nam nhân. Cứ như vậy, trực tiếp nói cho quận chúa. Chính là ngay lúc ta định hé miệng nói, một cảm giác không biết từ đâu, đến ngăn cấm ta, không muốn nói cho nàng, ít nhất bây giờ không nên. Đột nhiên, ta cảm thấy sợ hãi. Quan hệ giữa ta cùng quận chúa, thậm chí cả quan hệ cùng Hùng Thập Đại đều là nói dối mà tạo dựng lên. Hay đúng hơn là, ngoại trừ sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, tất cả mọi người trên thế gian này đều là ta nói dối. Tuy rằng, nói dối cái này với những người khác mà nói cũng không có gì quan trọng, hay không sao cả, "Chúng ta tịnh không để ý ngươi là nữ nha." Có lẽ sẽ có người như vậy trả lời ta. Nhưng là, tâm vẫn sẽ như vậy mà đau. Vất vả che giấu thân phận của mình mười tám năm, kết quả chẳng có ích gì ư. Cho dù là sư phụ, hắn cũng sẽ nói " để thuận tiện cho ngươi ở trong y quán" mới khăng khăng để ta nữ giả nam trang. Ta trước đây khi chưa đầy mười tuổi, đã có lần từng khóc chạy đến trước mặt sư phụ, hỏi hắn phụ mẫu vì sao đem ta vứt bỏ. Sư phụ chính là chỉ nói một câu "Ngươi không nên nghĩ là bọn hắn muốn từ bỏ ngươi, mà có thể là bọn hắn không còn cách nào khác." Đây đúng là một lý do miễn cưỡng. Chính là không hiểu vì sao cái lý do miễn cưỡng đó lại thuyết phục được ta. Không phải muốn vứt bỏ ta, mà bởi vì không còn cách nào khác thôi. Ta cũng từng gặp không ít chuyện bất đắc dĩ, vốn là mình cũng không muốn, nhưng cũng phải đau lòng làm. Cho nên, ta không có hận cha mẹ mình. Nhưng là, vẫn luôn muốn có người như cha mẹ ruột luôn sẽ để ý đến mình, dù là có sư phụ, cũng cảm thấy chưa đủ... Quả nhiên là ta quá tham lam a. "Nặc Ba? Ngươi không sao chứ?" Đột nhiên nghe được thanh âm của quận chúa. Sự chú ý của ta lại theo tầm mắt đến bên quận chúa, nàng vẻ mặt lo lắng nhìn ta. "Không có việc gì." Ta lắc đầu, sau đó nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên không. "Dường như ngươi có tâm sự." Quận chúa trầm giọng nói. "Là sao, có lẽ do đói bụng." Ta hướng nàng làm cái mặt quỷ, "Chúng ta đi thôi, hẳn phía trước không xa có dịch trạm, tới đó, ta phải có một bữa cơm no đủ!" Ta thở hắt ra hạ quyết tâm. "Ngươi thật là..." Quận chúa vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu. Cho dù là vẻ mặt này, cũng rất đẹp a. Đột nhiên cảm thấy mình lại bắt đầu thất thần, liền vội vàng bắt buộc chính mình phục hồi tinh thần lại, một hơi vác lên cây kiếm —— Chết tiệt, Hùng Thập Đại, ta không tha cho ngươi...

vợ tôi là quận chúa